Thứ Năm, 1 tháng 7, 2010

SÁCH ĐẠI VIÊN MÃN - CHƯƠNG I

Chương I: Đặc điểm của công pháp

Pháp Luân Đại Pháp là Đại Pháp tu luyện thượng thừa của Phật gia, là lấy [việc] đồng hoá với đặc tính “Chân Thiện Nhẫn” của vũ trụ làm căn bản, lấy đặc tính tối cao của vũ trụ làm chỉ đạo, là chiểu theo nguyên lý diễn hoá của vũ trụ mà tu luyện; do vậy [điều] chúng ta tu luyện là Đại Pháp Đại Đạo.

Pháp Luân Phật Pháp là trực chỉ nhân tâm, [nó giảng] rõ rằng tu luyện tâm tính là điểm then chốt [để] tăng trưởng công, ‘tâm tính cao bao nhiêu, công cao bấy nhiêu’, đó là chân lý tuyệt đối trong vũ trụ. Tâm tính gồm có đức (đức là một loại vật chất màu trắng) và chuyển hoá của nghiệp (nghiệp là một loại vật chất màu đen), bao gồm [việc] xả bỏ các dục vọng và tâm chấp trước trong người thường; còn phải chịu khổ trong những cái khổ, còn bao gồm rất nhiều điều cần phải tu [trong các] phương diện nâng cao tầng.


Pháp Luân Đại Pháp còn có bộ phận tu mệnh, tức là cần thông qua các động tác Đại Viên Mãn Pháp của Đại Pháp Phật gia thượng thừa mà luyện. Động tác, về một phương diện, tức là dùng công lực lớn mạnh để gia tăng sức mạnh các công năng và các cơ chế, từ đó đạt được ‘Pháp luyện người’; từ một phương diện khác, thì trong thân thể [cũng] còn cần diễn hoá rất nhiều thể sinh mệnh. Tu luyện tại tầng cao cần xuất ‘nguyên anh’ tức là Phật thể và diễn hoá rất nhiều những thứ luận thuật; những thứ ấy đều thông qua thủ pháp mà diễn luyện. Động tác là một bộ phận viên dung viên mãn của Đại Pháp này, nó là một bộ phương pháp tu luyện tính mệnh song tu hoàn chỉnh, cũng [được] gọi là Đại Viên Mãn Pháp. Đại Pháp này cần phải vừa tu vừa luyện, ‘tu tại tiên luyện tại hậu’. Không tu tâm tính, chỉ luyện động tác thì không thể tăng công; chỉ tu tâm mà không luyện Đại Viên Mãn Pháp, thì công lực bị [ngăn] trở, và không cách nào cải biến được bản thể.

Để cho có nhiều hơn nữa người có duyên và người tu luyện nhiều năm vẫn không tăng trưởng công được đắc Pháp, [có thể] lập tức bắt đầu tu luyện tại tầng cao ngay, mau chóng tăng trưởng công lực đạt thẳng đến viên mãn, tôi đã đặc cách truyền xuất tu Phật Đại Pháp vốn đã chứng ngộ tự vạn cổ xa xưa. Pháp này minh huệ viên dung, động tác đơn giản dễ luyện; Đại Đạo là ‘chí giản chí dị’.

Tu luyện Pháp Luân Phật Pháp lấy Pháp Luân làm trung tâm. Pháp Luân là một thể vật chất cao năng lượng xoay chuyển có linh tính. Pháp Luân mà tôi cấp cho những người tu luyện đặt tại bụng dưới hàng ngày 24 giờ đồng hồ [liên tục] xoay chuyển không dừng (người chân tu nếu đọc sách của tôi, hoặc xem băng hình của tôi, hoặc nghe băng tiếng của tôi, hoặc luyện theo học viên Đại Pháp cũng có thể nhận được Pháp Luân), [nó] tự động giúp người tu luyện luyện công. Nói cách khác, tuy người tu luyện không phải lúc nào cũng đang luyện, nhưng Pháp Luân vẫn luyện người ấy [liên tục] không ngừng. Đây là phương pháp tu luyện duy nhất trong tất cả những môn pháp truyền xuất trên thế giới hiện nay có thể đạt được “Pháp luyện người”.

Pháp Luân xoay chuyển ấy có đầy đủ đặc tính giống như vũ trụ, nó là [hình] ảnh thu nhỏ của vũ trụ. Pháp luân trong Phật gia, âm dương trong Đạo gia, hết thảy những gì của thế giới mười phương, không gì là không phản ánh tại Pháp Luân. Pháp luân xoáy vào (thuận chiều kim đồng hồ1) độ bản thân, hấp thụ một lượng lớn năng lượng của vũ trụ, diễn hoá trở thành “công”; Pháp Luân xoáy ra (nghịch chiều kim đồng hồ) độ nhân, phát phóng năng lượng, phổ độ chúng sinh, chỉnh lại cho đúng hết thảy các trạng thái không đúng; người ở gần chỗ người tu luyện đều nhận được lợi ích.

Pháp Luân Đại Pháp cho phép người tu luyện đồng hoá với đặc tính Chân Thiện Nhẫn của vũ trụ; [nó] hoàn toàn khác với bất kể các công pháp nào khác; chỗ độc đáo đặc biệt của nó chủ yếu là tám điều như sau:

1. Tu luyện Pháp Luân, không luyện đan, không kết đan.
Pháp Luân có đầy đủ đặc tính như vũ trụ, nó là một thể vật chất cao năng lượng xoay chuyển có linh tính. Nó xoay chuyển không ngừng ở nơi bụng dưới của người tu luyện, không ngừng thâu tập năng lượng từ vũ trụ; diễn hoá năng lượng, rồi chuyển hoá nó thành công; do đó tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sẽ tăng trưởng công và khai công nhanh một cách đặc biệt. Người tu Đạo cả nghìn năm [cũng] muốn đắc Pháp Luân này, mà họ không đắc được. Các công pháp đang truyền xuất ngoài xã hội đều là tẩu đan đạo, đều là kết đan, gọi là ‘khí công đan đạo’. Người tu luyện khí công đan đạo rất khó mà có thể đạt được khai công khai ngộ trong những tháng năm một đời này.

2. Khi người không luyện công, Pháp Luân vẫn luyện người
Hàng ngày người tu luyện phải công tác, học tập, ăn uống, ngủ nghỉ, v.v. nên người ta không thể đạt được luyện công cả trong 24 giờ đồng hồ. Nhưng Pháp Luân thường chuyển không dừng, nó giúp người luyện công cả trong 24 giờ; như thế hình thành: người không phải lúc nào cũng luyện công, mà là Pháp Luân luyện người không dừng nghỉ. Nói giản lược: người không luyện công [mà] Pháp luyện người.

Hiện nay trên thế giới, bất kể là trong hay ngoài nước2, thì trong tất cả các công pháp đã truyền xuất ra, không ai giải quyết được vấn đề mâu thuẫn về thời gian giữa công tác và luyện công, chỉ có Pháp Luân Đại Pháp giải quyết được vấn đề này, là công pháp duy nhất đạt được ‘Pháp luyện người’.

3. Tu luyện chủ ý thức, bản thân đắc công
Pháp Luân Đại Pháp nhắm thẳng vào chủ ý thức mà tu luyện; người tu luyện cần tu tâm của mình một cách tỉnh táo, vứt bỏ hết thảy các chấp trước, đề cao tâm tính của bản thân mình. Trong khi luyện công Đại Viên Mãn Pháp không được mơ mơ tỉnh tỉnh, không được quên [tự] ngã, lúc nào cũng do chủ ý thức chi phối bản thân mình luyện công. Công luyện như vậy sẽ tăng trưởng trên thân của bản thân mình, bản thân đắc công; công này bản thân có thể mang theo. Pháp Luân Đại Pháp trân quý là trân quý ở chỗ bản thân đắc công.

Các công pháp khác vốn được truyền nơi người thường hàng nghìn vạn năm nay đều là tu phó ý thức; nhục thể và chủ ý thức của người tu luyện chỉ có tác dụng làm tải thể. Khi viên mãn phó ý thức sẽ tu lên trên, nó mang theo công mà rời đi; chủ ý thức và bản thể của người tu luyện sẽ không còn gì cả, công một đời tu luyện vậy là bỏ hết. Tất nhiên [trong Pháp Luân Đại Pháp] khi tu luyện chủ ý thức, thì phó ý thức cũng đắc một phần công, nó tự nhiên sẽ đề cao lên theo.

4. Vừa tu tính vừa tu mệnh
‘Tu tính’ trong Pháp Luân Đại Pháp là nói về ‘tu tâm tính’; đặt tu tâm tính lên vị trí hàng đầu, nhận định rằng [tu] tâm tính là điều then chốt tăng trưởng công. Nói cách khác, cái công quyết định tầng [cao hay thấp] không phải là do luyện mà có, mà là dựa vào tu tâm tính mà tu xuất lai; tâm tính cao bao nhiêu công cao bấy nhiêu. ‘Tâm tính’ mà Pháp Luân Đại Pháp nói đến có phạm vi rộng hơn “đức”, [nó] bao hàm cả đức trong các phương diện nội dung của mình.

‘Tu mệnh’ trong Pháp Luân Đại Pháp là nói về ‘đạo trường sinh’; thông qua luyện công mà cải biến bản thể; bản thể không mất; chủ ý thức và nhục thể hợp nhất, đạt đến toàn bộ chỉnh thể đều tu thành. Tu mệnh là từ căn bản mà cải biến thành phần phân tử của con người, lấy vật chất cao năng lượng thay thế cho thành phần tế bào, tạo thành thân thể cấu thành từ vật chất của không gian khác; cá nhân ấy sẽ thanh xuân mãi mãi, xử lý từ gốc rễ vấn đề; do vậy Pháp Luân Đại Pháp là Pháp tính mệnh song tu chân chính.

5. Năm bài công pháp, đơn giản dễ học
Đại Đạo là chí giản chí dị. Từ hoành quan mà xét, thì động tác của Pháp Luân Đại Pháp rất ít; tuy nhiên những thứ luyện được lại rất nhiều rất toàn diện; khống chế [đủ] các phương diện của thân thể, khống chể rất nhiều những thứ cần xuất lai. Năm bài công pháp [này, tôi] đều dạy hết cho người tu luyện. Tức khắc đánh thông các chỗ năng lượng bị ứ tắc trên thân của người tu luyện, hấp thụ một lượng lớn năng lượng vũ trụ, trong một thời gian cực ngắn [có thể] bài trừ vật chất phế thải trong thân thể, tịnh hoá thân thể, đề cao tầng, gia trì thần thông, tiến nhập vào trạng thái tịnh bạch thể. Năm bộ công pháp này siêu xuất vượt xa khỏi các [công pháp] bình thường thông mạch hay tiểu chu thiên đại chu thiên; nó cấp cho người tu luyện pháp môn tu luyện thuận tiện nhất, nhanh nhất, tốt nhất, và cũng khó đắc nhất.

6. Không mang theo ý niệm, không xuất thiên [sai], tăng trưởng công nhanh
Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không mang theo ý niệm, không thủ ý, không dựa vào ý niệm dẫn đạo; vì thế tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là an toàn tuyệt đối, đảm bảo không thiên sai. Pháp Luân cũng bảo hộ người tu luyện không bị thiên sai, không bị xâm nhiễu của người tâm tính không đúng đắn, còn có thể chỉnh lại cho chính hết thảy các trạng thái không đúng đắn.

Người tu luyện đứng tại tầng rất cao mà tu luyện, chỉ cần làm cho được: có thể chịu cái khổ trong những khổ, nhẫn được những việc khó nhẫn, giữ vững tâm tính, chuyên nhất thực tu, thì có thể chỉ trong vài năm là đạt đến “tam hoa tụ đỉnh”; đây là tầng cao nhất [có thể] đạt được trong tu luyện thế gian pháp.

7. Luyện công không giảng địa điểm, thời gian, phương vị, cũng không giảng thu công
Pháp Luân là [hình] ảnh thu nhỏ của vũ trụ. Vũ trụ đang xoay chuyển, các thiên hà đang xoay chuyển, trái đất cũng đang tự chuyển, không phân biệt đông tây nam bắc. Người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là chiểu theo đặc tính vũ trụ mà luyện, chiểu theo nguyên lý diễn hoá của vũ trụ mà luyện; vậy nên đối với bất kể phương hướng nào thì cũng đều là đối với tất cả các phương mà luyện. Bởi vì Pháp Luân luôn luôn xoay chuyển, nên cũng không có khái niệm thời gian; thời gian nào luyện cũng được. Vì Pháp Luân xoay chuyển không ngừng, người tu luyện không có cách nào làm nó dừng lại, nên không có khái niệm thu công; chỉ thu thế, không thu công.

8. Có Pháp thân của tôi bảo hộ, không sợ ngoại tà xâm nhiễu
Một người thường đột nhiên đắc được những thứ trên cao tầng, điều ấy rất nguy hiểm; sinh mệnh lập tức chịu uy hiếp. Người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sau khi tiếp thụ sự trao truyền Pháp Luân Đại Pháp của tôi và tu một cách chân chính, sẽ có Pháp thân của tôi bảo hộ. Chỉ cần kiên trì tu luyện, Pháp thân sẽ liên tục bảo hộ cho đến khi chư vị tu luyện viên mãn. Giữa chừng nếu như chư vị không tu luyện nữa, thì Pháp thân của tôi sẽ tự nhiên rời đi.

Vì vậy rất nhiều người không dám truyền Pháp tại cao tầng; chính vì họ không gánh nổi trách nhiệm ấy, [và] trời cũng không cho phép. Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp; chỉ cần người tu luyện chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp mà giữ vững tâm tính, vứt bỏ các tâm chấp trước, trong tu luyện mà vứt bỏ tất cả các truy cầu không thích đáng, thì sẽ ‘nhất chính áp bách tà’, tà ma nào cũng đều phải sợ chư vị, ai không liên quan đến việc đề cao của chư vị cũng không dám xâm nhiễu chư vị. Nên mới nói: trên lý luận thì Pháp Luân Đại Pháp hoàn toàn khác với các phương pháp tu luyện truyền thống, khác với học thuyết luyện đan của các gia các môn [các] phái.

Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp phân thành các tầng: ‘thế gian pháp’ và ‘xuất thế gian pháp’. Hễ bắt đầu tu luyện là được đặt vào chỗ khởi điểm rất cao; vì người tu luyện cũng như người tu luyện nhiều năm mà vẫn không tăng trưởng công [tôi] đã cung cấp một Pháp môn thuận tiện nhất. Khi công lực và tâm tính của người tu luyện đạt đến một tầng nhất định, thực thi được việc tu thành [thân] thể kim cương bất hoại ngay tại thế gian, đạt đến khai công khai ngộ, toàn bộ thăng hoa lên cao tầng. Người có chí lớn học chính Pháp, đắc chính quả, đề cao tâm tính, vứt bỏ các chấp trước rồi mới viên mãn.




--------------------------------------------------------------------------------

1Cách tính chiều kim đồng hồ là theo cách nhìn của người đứng trước mặt người luyện công mà nhìn vào người luyện công. Tất cả các chú thích đều của người dịch, không phải chính văn, chỉ để tham khảo.

2Trong cuốn sách này các từ như trong nước, nước ta, v.v. đều là để nói về Trung Quốc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét